"Nương nương, người làm sao vậy?" Bên tai truyền đến thanh âm của Lệ Hưu, nàng rất khẩn trương nhìn Tần Hương Y loạng choạng té xỉu trên giường.
Nữ tử mỹ lệ cật lực mở hai tròng mắt, miễn cưỡng mới nhìn rõ vẻ mặt sốt ruột của Lệ Hưu, nàng chỉ là vô lực lắc đầu, sắc mặt tái nhợt cứ như giấy dầu.
Nàng không còn sự kiên cường thường ngày nữa, mồ hôi thống khổ thấm ướt sợi tóc đen dính sát vào nhau ở trên mặt, tiều tụy giống một đoá hoa suy yếu rơi trong mưa gió.
"Lệ Hưu, không có việc gì. Chỉ là bệnh cũ, ngươi đem giảm đau hoàn lại đây" Tần Hương Y nhợt nhạt cười, cực lực che lấp vẻ đau xót trên mặt.
"Nga." Lệ Hưu nắm váy lên, đi nhanh bước dài đến trước bàn trang điểm, nguy rồi, trống trơn! Vừa rồi Lý tổng quản đã thu thập toàn bộ vật phẩm trang điểm trên bàn không còn một món, bao gồm cả giảm đau hoàn. "Nương nương, không tìm thấy. Nhất định là bị Lý tổng quản đem đi!"
Tiểu nha hoàn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.
"Nương nương, Lương Mỹ đi tìm thái y!" Lương Mỹ vẫn hầu ở bên cạnh đột nhiên phát ra một câu như thế, hình dáng của nàng tựa hồ cũng rất sốt ruột, biểu tình của nàng rất chân thật, nhìn không ra bất luận giả tạo gì.
"Lương Mỹ, không cần. Hiện tại Phượng Du cung giới nghiêm, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào." Tần Hương Y cắn răng, chịu đựng đau nhức, chậm rãi nói.
"Nên làm cái gì bây giờ? Nương nương, Lệ Hưu không thể trừng mắt nhìn người chịu đau khổ." Lệ Hưu nhìn ra cửa cung một cái, xác thực dưới ánh trăng sáng sủa, trên khoảng đất trống có vài đạo thân ảnh kiên định — thị vệ canh gác nghiêm ngạt, sợ rằng cả con muỗi cũng bay vào không lọt.
"Bản cung — không ngại." Tần Hương Y nằm ở trên giường, ngón tay hung hăng cầm lấy tấm trải giường dưới thân, mồ hôi trên trán lấm tấm rơi xuống, phía trên trán tất cả đều là gân xanh, căn căn nổi lên, nàng cứng rắn chống đỡ an ủi Lệ Hưu.
"Không, nương nương, Lệ Hưu sẽ nhanh chóng tìm thái y cho ngài." Lệ Hưu nhìn Tần Hương Y thống khổ không chịu nổi, nước mắt ào ào rơi xuống, ngay cả Lương Mỹ bên cạnh, trong mắt cũng lóe lệ quang.
"Lương Mỹ cũng đi." Lương Mỹ không biết lấy dũng khí từ đâu, giành trước Lệ Hưu chạy ra cửa cung.
"Đứng lại!" Cửa truyền đến tiếng quát của thị vệ, tiếp theo đao lớn giao nhau, cản lối đi của Lương Mỹ.
"Hoàng hậu nương nương bị bệnh! Mau truyền thái y!" Lương Mỹ luôn luôn trầm mặc ít lời cư nhiên quay về phía thị vệ rống to kêu to, này có chút bất ngờ ngoài dự đoán.
"Lương Mỹ cô nương, đây là mệnh lệnh của hoàng thượng!" Thị vệ cứng rắn đẩy một cái, đem Lương Mỹ đẩy trở lại trong điện.
"Hai vị đại ca, Lệ Hưu van cầu các người. Nương nương bệnh rất nặng, xin các ngươi thương xót, để ta tìm Lý thái y lại, có được hay không?" Lệ Hưu cầm lấy cánh tay của thị vệ, càng không ngừng cầu xin, gần như sắp quỳ xuống xin bọn họ.
Hai gã thị vệ canh giữ ở cửa liếc nhau, trên mặt hiện lên một tia ngượng nghịu. Một thị vệ lắc đầu, bất đắc dĩ nói rằng: "Lệ Hưu cô nương, ngươi không nên làm khó chúng ta, nếu hiện tại chúng ta thả ngươi đi ra ngoài, hoàng thượng truy cứu xuống, sợ sẽ có đầu người rơi xuống đất."
Đúng vậy, ai cũng không muốn đem tính mệnh của mình ra nói giỡn.
"Lệ Hưu, không cần — làm khó bọn họ." Tần Hương Y hơi thở mong manh nói, lúc này nàng ở trên giường thống khổ quay cuồng, búi tóc đã rơi lả tả, dính sát vào hai má xinh đẹp của nàng, đoá hoa xinh đẹp kia tựa như bị bão táp thổi rơi, ngã vào dòng thác bùn ẩm ướt, bao phủ.
"Nương nương –" Lệ Hưu lau mồ hôi, oán hận nhìn thị về ở của một cái, vội vã chạy về bên cạnh giường, cầm tay Tần Hương Y, nước mắt rơi xuống cứ như sợi dây hạt châu bị cắt đứt.
Tần Hương Y đã sớm không còn sức mở mắt, nước mắt thống khổ hoà vào mồ hôi, nàng rên rỉ một tiếng, đột nhiên cắn môi đỏ mọng một cái, vận khí vào lòng bàn tay, hung hăng hướng cổ của mình bổ tới!
"Nương nương –" Lệ Hưu sợ đến run lên.
Lương Mỹ cũng sợ ngây người.
Rất đau, cái loại thống khổ này khiến Tần Hương Y cũng không thể chịu đựng thống khổ được nữa, nàng chỉ có thể tự đánh mình ngất đi.
Nữ tử nặng nề ngủ, cơ bắp trên mặt lúc nào cũng còn có thể thấy một tia run rẩy, sợi tóc rối hỗn độn, ngay cả xiêm y cũng hơi hơi tản ra, có thể thấy được thống khổ đó không giống bình thường.
Lệ Hưu lại một lần nữa rơi lệ, hầu hạ tiểu thư ba năm, nàng sao không biếu tiểu thư kiên cường bao nhiêu, bình thường luyện công khổ sở, cũng không kêu khổ. Ngày hôm nay là lần đầu tiên kêu đau, lần đầu tiên hạ thủ với mình, có thể thấy được đó là thống khổ người thường không thể gánh chịu.
Nàng nức nở một lát, lau nước mắt, vắt khăn mặt nóng tỉ mỉ lau đi mồ hôi trên mặt Tần Hương Y, sửa tốt xiêm y của nàng, kéo chăn đắp tốt cho nàng. Lương Mỹ cũng là hai mắt đẫm lệ lưng tròng, đứng ở bên cạnh không biết như thế nào cho phải.
"Lương Mỹ, ngươi trước nghỉ ngơi đi. Ta tới chiếu cố nương nương." Lệ Hưu nói với Lương Mỹ.
"Thế nhưng bệnh của nương nương?" Lương Mỹ nhướng mắt, lo lắng nhìn Tần Hương Y một cái.
"Qua đêm nay nói sau. Ngươi trước ngủ đi." Lệ Hưu nhìn bóng đêm thâm trầm, nhàn nhạt thở dài.
Lương Mỹ cũng không nhiều lời, cúi đầu yên lặng lui ra ngoài.
Cung khuê yên tĩnh, Phương Du cung tối nay càng yên tĩnh cực kỳ.
"Tiểu thư đáng thương, ngày nào mới là ngày cuối chịu khổ." Lệ Hưu nhìn Tần Hương Y ngủ say một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ. Hoàng cung hoa lệ tựa như cái lồng bằng vàng, làm cho người tahít thở không thông.
Thương cảm Tần Hương Y đơn thân độc mã, một mình vào long đàm hổ huyệt, thật nhiều nguy hiểm! Biết như vậy, còn không bằng lúc trước không để nàng nhớ lại tất cả mọi chuyện, cũng sẽ không thống khổ.
Nhớ không được hồi ức, liền cùng Nguyên Tinh thiếu gia ở Tiên Tử cốc trải qua cuộc sống chỉ nguyện làm nguyên ương không làm tiên thật là tốt! Ai! Nghĩ tới đây, nha hoàng thiện lương nhẹ nhàng thở dài.
Đêm dần dần trôi qua, ánh mặt trời đẩy ra tầng tầng màn đêm, tiến vào Phượng Du cung.
"Khụ — khụ –" một trận ho khan thống khổ từ trong khuê phòng truyền đến.
Lệ Hưu ngồi ở bên giường ngủ gà ngủ gật mạnh giật mình, tỉnh táo lại, nhìn Tần Hương Y, đôi mắt đẹp của nàng vẫn nhắm chặt như cũ, nhưng tiếng ho khan thống khổ kia là từ trong miệng nàng truyền ra.
"Nương nương, người làm sao vậy?" Lệ Hưu nhẹ nhàng đẩy Tần Hương Y, nàng không có phản ứng, chỉ là tay chạm vào cánh tay của nàng, rất nóng. Tiểu nha hoàn cả kinh, sau đó sờ lên trán nàng, tiểu thư phát sốt, cái trán nóng hổi giống như nước sôi.
"Nương nương, người tỉnh tỉnh!" Lệ Hưu lại run Tần Hương Y một chút, nàng vẫn như cũ không có phản ứng.
Sốt cao khiến nàng ẩn vào trạng thái hôn mê, gương mặt tái nhợt đêm qua trở nên đo đỏ. Làm sao bây giờ? Vẫn tiếp tục sốt cao như vậy, thực là phải lo lắng cho tính mạng.
Lệ Hưu nhìn cửa cung, thị vệ ở cửa sớm thay đổi một vòng, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không dàn xếp truyền thái y. Bắc Đường Húc Phong, rất ác độc, nói như thế nào nữa, tiểu thư cũng là thê tử kết tóc của ngươi, sao ngươi có thể đối nàng như vậy?
Quản không được nhiều như vậy, Lệ Hưu chà chà cước, hung hăng cắn răng một cái, giúp đỡ Tần Hương Y đang hôn mê đứng lên, cõng nàng lên liền xông ra cửa cung.
"Lệ Hưu cô nương, không có mệnh lệnh của hoàng thượng, bất luận kẻ nào đều không được ra vào Phượng DU CUNG!" Đại đao chắn trước mặt Lệ Hưu.
"Đây chính là mạng người! Chậm trễ một hồi nữa, sợ rằng nương nương sẽ không xong." Lệ Hưu không hề cầu xin, hung hăng bỏ lại một câu, mặc kệ thế nào, ngày hôm nay cũng phải xông đi ra, nàng cõng chặt Tần Hương Y, chuẩn bị cùng thị vệ tranh đấu một phen.
"Lệ Hưu cô nương, nếu ngươi xông ra, đừng trách chúng ta không khách khí." Thị vệ cũng không khoan dung, trái lại huy đao soàn soạt.
Ngay lúc hai bên giằng co, một mạt bóng dài màu xám trắng lướt tới, thanh âm ôn nhu của một người truyền đến: "Xảy ra chuyện gì?"
Q.1 - Chương 31: Ý nghĩ của quân vương thật khó lường
Thanh âm hạ xuống, bóng dáng cao kia cũng yếu ớt mà đến, áo dài màu trắng xám tôn lên đôi tròng mắt rực rỡ như sao của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra vài phần ôn hoà nhàn nhạt, thấy hắn, làm cho người ta nghĩ đến ánh nắng ấm áp ngày xuân, cử chỉ nho nhã phiêu dật, giống thần tiên ngoài nhân thế, là Tần Tiêu, bên hông mang theo một cây sáo trúc màu xanh nạm nhiều viên ngọc trắng.
"Tần nhạc sĩ!" Thị vệ nhanh chóng bỏ đao xuống, cung kính hướng về phía hắn thi lễ. Xem ra hắn ở trong cung có địa vị bất phàm, hắn cũng không phải chỉ là một người nhạc sĩ biình thường như người ngoài nhìn thấy.
"Làm sao vậy?" Tần Tiêu bình tĩnh nhìn Lệ Hưu một cái, ánh mắt rơi vào trên lưng của nàng — Tần Hương Y đang an tĩnh ngủ, gương mặt mỹ lệ đỏ bừng, người sáng suốt vừa nhìn, đã biết là bị bệnh, bệnh lại không nhẹ.
Vùng xung quanh lông mày của hắn thoáng nhíu lại, trong mắt có thêm một phần thương tiếc.
"Đại nhân, nương nương bị bệnh, Lệ Hưu muốn mang nương nương đi tìm thái y, thế nhưng bọn họ –" Lệ Hưu cũng không hiểu rõ Tần Tiêu, nàng chỉ biết ngày hôm qua hắn mang theo Trảm Long và Nhược Băng vào cung, vậy hắn nhất định là thân tín của Bắc Đường Húc Phong. Cầu hắn có lẽ có dùng.
Nha đầu Lệ Hưu này thật là nóng lòng bảo vệ chủ, thanh âm nói chuyện cũng run rẩy, nước mắt rào rào rơi xuống, nhỏ lên trên sàn gỗ bóng loáng, tựa hồ nghe thấy âm hưởng.
Tần Tiêu sợ run một chút, âm thầm cảm thán, nha đầu kia thật là có tình có nghĩa.
"Lệ Hưu cô nương. Ngươi đỡ Hoàng hậu nương nương nằm lên giường." Tần tiêu vừa nói vừa nhìn thoáng qua thị vệ ở cửa, "Ngươi xông ra như vậy cũng không phải biện pháp. Dù sao cũng là mệnh lệnh của hoàng thường. Như vậy đi, ta đi mời Lý thái y." Hắn trấn an Lệ Hưu một phen, tròng mắt ôn nhu nhìn lướt qua Tần Hương Y, xoay người gần ly khai.
"Đại nhân, thế nhưng –" Lệ Hưu gọi Tần Tiêu lại, liếc mắt qua thị vệ ở cửa, tựa hồ rất không yên tâm, bọn họ có thể để Lý thái y tiến vào sao?
"Yên tâm, chuyện ta đáp ứng chắc chắn làm được. Ngươi trước đỡ hoàng hậu nương nương trở lại nghỉ tạm." Khoé miệng Tần Tiêu cong lên, ôn hoà như nước nói.
"Nga." Lệ Hưu nhợt nhạt nhìn Tần Tiêu một cái, trên vầng trán nam tử này lộ ra một cỗ hơi thở an bình, siêu nhiên thoát tục, nên tin tưởng hắn. Hiện tại không ai giúp nàng được, đánh cuộc một keo xem. Nếu như xông ra, bị thị vệ giam giữ, sợ là càng cứu tiểu thư không được, bình tĩnh xử sự mới đúng. Đợi đến lúc nàng lại nhướng mắt nhìn, mạt thân ảnh dài màu trắng xám đã đi xa.
===
Trên chiếc giường trạm hình phượng hoa lệ, Tần Hương Y chăm chú nhắm mắt, lông mi đen dày run run lên, tựa như con bướm bị kinh động spắ sửa giương cánh bay đi, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên đỏ ửng tựa như màu ngủ sắc ở chân trời, quyến rũ mà nhu hòa, tỉ mỉ xem xét, vẻ đpẹ khi bị bệnh của nữ tử càng làm người ta mê muội.
Lệ Hưu canh giữ ở bên giường, càng không ngừng vắt khăn lông ướt đặt lên trán của nàng, chỉ là một chút khởi sắc cũng không có, toàn thân của nàng đều rất nóng.
"Tần nhạc sĩ, như vậy không tốt. Hoàng thượng có lệnh, không cho bất luận kẻ nào ra vào Phượng Du cung." Không bao lâu sau, cửa cung truyền đến thanh âm ngăn cản của thị vệ.
"Vạn nhất hoàng hậu xảy ra chuyện gì, không chỉ hoàng thượng không tha cho các ngươi, sợ là thái hậu cũng sẽ truy cứu trách nhiệm. Các ngươi cần phải nghĩ kỹ!" Đây là thanh âm của Tần Tiêu, thanh âm ôn nhu đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, thêm vài phần khí phách.
"Nhưng –" thị vệ do dự.
"Lý thái y, chúng ta đi vào." Nói xong, một trận tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, thị vệ không có ngăn cản, xem ra Tần nhạc sĩ này có địa vị bất phàm, hắn nhất định rất được hoàng thượng coi trọng. Chỉ nhìn sự cơ trí lộ ra trên trán hắn một cách đơn thuần đã biết hắn nhtấ định không phải phàm phu tục tử gì.
Ngay lúc Lệ Hưu đảo mắt, trong nháy mắt Tần Tiêu đã mang Lý thái y bước vào cung khuê.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh xuống, Lệ Hưu thối lui đến một bên, tay nhỏ bé càng không ngừng nắm chặt góc áo, con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tần Hương Y, vẻ mặt sốt ruột. Sao nàng có thể không vội, Lý thái y một mực bắt mạch cho Tần Hương Y, hai hàng lông mày trói chặt, biểu tình nghiêm túc cực kỳ. Có nghĩa là bệnh tình của Tần Hương Y rất nặng.
"Lý thái y, nương nương thế nào?" Đợi đến lúc Lý thái y bắt mạch xong đứng dậy, Lệ Hưu liền đi đến khẩn cấp hỏi.
Lý thái y hít một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu, cái gì cũng không có nói.
"Lý thái y, có chuyện cứ nói thẳng." Tần Tiêu tiến lên, nhìn thoáng qua Tần Hương Y, trấn định mà hỏi thăm.
"Tần đại nhân, thứ cho lão thần vô năng. Hoàng hậu nương nương phát sốt cũng không phải là bị phong hàn, mà nàng có bệnh cũ nhiều năm tích lại, lại thêm lúc trước nàng hao phí quá nhiều nội lực, vết thương cũ chưa lành, đã thêm vết thương mới, đến nỗi huyết khí bị ngăn trở, ngũ tạng bị thương, sợ là..." Lý thái y nửa khom người, hơi than thở, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Sợ là cái gì?" Cả người Lệ Hưu run lên.
"Sợ không phải thuốc và kim châm cứu có thể cứu." Lý thái y dừng một chút, trả lời.
"Không có khả năng, không có khả năng Lý thái y, ngươi gạt người, ngươi gạt người! Nương nương vốn rất tốt. Sao lại có thể? Không có khả năng!" Lệ Hưu thở thở chà chà chân, túm tay áo dài của Liễu thái y, dùng sức xé rách, nàng một thời không dám nhận sự thật này.
"Lệ Hưu cô nương, ngươi không nên như vậy, để Lý thái y nói cho hết lời." Trên gương mặt bình tĩnh của Tần Tiễucungg hiện lên một tia đau thương, hắn ngăn lại Lệ Hưu đang kích động không ngớt, kéo nàng đến một bên, hỏi tiếp: "Lý thái y, còn có biện pháp khác không?"
"Bệnh của nương nương do tiêu hao nội lực nhiều quá mà ra, nếu có một người có nội lực rất mạnh nguyện ý kéo dài tánh mạng cho nương nương, nương nương có lẽ cứu được." Lý thái y không quá khẳng định nói ra, đôi mắt lóe lên, xấu hổ cúi đầu.
"Lý thái y, ngươi trước xuống phía dưới." Tần tiêu nhíu nhíu mày.
"Vâng." Lý thái y cầm lên tà áo dài, lắc đầu thở dài, khom thân thể chậm chậm rời khỏi.
Lệ Hưu cắn cắn môi, hút hút mũi, tâm tình dần dần bình phục xuống, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tần Tiêu, bước đi thong thả đến bên giường, nắm lấy tay Tần Hương Y đặt trong lòng bàn tay, nước mắt xôn xao một tiếng rơi xuống. Nội lực thâm hậu? Như vậy chỉ có cốc chủ và Nguyên Tinh thiếu gia mới có thể cứu tiểu thư. Thế nhưng hiện tại bọn họ đang ở đâu? Đều do mình bình thường không luyện công tốt, nếu không hiện tại đã có công dụng.
"Lệ Hưu cô nương, ngươi đỡ Hoàng hậu nương nương ngồi lên. Ta thử một chút." Tần Tiêu trầm mặc một lát, đôi mắt sâu sắc trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc rất dị dạng.
"Đại nhân, ngươi?" Đại nhân hoà hoa phong nhã này có thể được không? Hắn có võ công hay không cũng là một vấn đề. Lệ Hưu đột nhiên giật mình, một đôi mắt linh hoạt chớp chớp, càng không ngừng quét qua đối phương, tràn đầy nghi vấn.
"Tần đại nhân của Trẫm từ khi nào thích giúp người như vậy?" Đúng lúc này, cửa truyền đến một thanh âm thuần hậu, tiếp theo một mạt thân ảnh màu vàng sáng tiến đến, gương mặt tuấn dật từ từ rõ ràng, là Bắc Đường Húc Phong, hắn chắp tay mà đến, trên mặt lộ vẻ cười nhàn nhạt, cười rất âm trầm, kỳ thật hắn đã ở cửa một lát, trong phòng nói gì hắn nghe được rất tõ ràng.